Tây Bắc.
Chiều dần
buông phía sau đỉnh đồi
Giọt nắng
vương vãi nhánh đào nói
Chập
trùng én nhạn đường xa có mỏi
Ghé lại
nơi này nhủ trên môi
Tàu về
đâu mà còi hú gọi
Tây bắc
à! Tây bắc sẽ về thôi
Mấy lần
trong đời bước vẫn mỏi
Dừng lại
bên đường lòng bối rối
Khung cảnh
nơi đây thoát vành môi
Thoắt mờ
thoắt hiện hơn lời nói
Rừng núi
chung quanh vội nhịp thành
Vùng cao
mơn mởn thuở ngày xanh
Thoắt một
tiếng tàu đã xa rồi
Khói
tràn ngùn ngụt đắng trên môi
Vài ba
câu còn chưa kịp nói
Khi này
lỡ dịp thế đành thôi!
Gửi những
người bạn. Gửi người tôi yêu.