CANH ĐỜI
Trời thu vừa đến, lúc hoàng hôn
Đông hòa đêm vắng, rét tâm hồn
60 năm đường đời mòn mỏi
Canh dài thao thức, bước lẻ loi
Mờ mịt triền cao, sương giăng phủ
Trăng gầy thiếu sáng bóng hoài lu
Thẫn thờ ai đứng, nơi xa đó
Thế nào tường tỏ, dốc mù sương
Gió có về? Sưởi lòng cô lữ
Hay còn dan díu thuở đôi mươi
Say một cánh hoa, vờn ngọn cỏ
Quên mất tháng ngày, đã có nhau
Tình còn đọng lại vị ngọt ngào
Bờ môi trơn ướt, khúc ca dao
Mong đợi chập chờn, từng canh đếm
Giật mình mới biết, đã về đêm!
Gửi những người bạn. Gửi người tôi yêu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét