NGƯỜI DƯNG
Một chiều sân ga, em với anh
Đưa bước nhau đi, chốn công thành
Mười năm giấc mộng, đời hờ hững
Chia cách duyên nghèo, mãi ngày xanh
Nếu lỡ mai này, em sẽ quên
Hàng cau rũ bóng, soi qua thềm
Lá trầu chưa tẩm, vôi màu nhớ
Câu hẹn câu thề, có vần thơ
Tay em vẫy, mờ nơi bến đỗ
Dáng hao gầy, hòa với sương reo
Anh quay đi, cùng cơn gió lạnh
Mượn màn đêm, dõi về chân em
Sân ga cũ, vẫn nằm im đợi
Anh lại về, ngót đã mười năm
Đòn tàu xuân, người đưa kẻ đón
Dừng nơi đây, tình ấy có còn?
Rồi em mai mối, đã nên duyên
Cái độ em báo, tin kim tiền
Những lời hẹn ước, bay theo gió
Kể từ hôm đó, thành người dưng
Gửi những người bạn. Gửi người tôi yêu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét