LÃNG DU
Mỗi khi đêm về, ta mới biết
Đất trời nào có, cách biệt nhau
Rầm rì, một tán cây dương thở
Nhẹ nhàng ôm lấy, nụ hoa đào
Ngày ấy chia ly, vẫn hẹn thề
Gom đầy nhung nhớ, với mộng mơ
Hạt nên đôi cánh, cưỡi về trời
Bên ngoài khung cửa, sao vừa rơi
Nhịp cầu ô thước, ai chưa nối
Đất trời dịu vợi, khó nên đôi
Vạn ánh sao, vạn điều mong mỏi
Trăng non vừa nhú, qua đỉnh đồi!
Gửi những người bạn. Gửi người tôi yêu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét