TÂM SỰ HẰNG NGA
Đất trời mờ mịt, đêm 30
Có phải hằng nga, nhớ chuyện đời
Duyên tình dang dở, từ dạo ấy
Giờ đành lặng ngắm, thế sự thay
Có khi kề bên, khung sợi quay
Vui ca cùng với, nguyệt lão gầy
Se duyên kết tình, cho hết thảy
Ban chén rượu hồng, nhân thế say
Từ thưở thiên bồng, thôi ghé thăm
Tháng ngày cô lẻ, trôi âm thầm
Cành đa trơ trụi, trong mùa hạn
Phen này chắc đợi, đến sang năm
Giếng nước bây chừ, đã cằn khô
Đất bừa lên sỏi, mưa nơi mô?
Phận liễu tay mềm, sao phải thế
Nửa vầng cung quế, vui ai đây?
Gửi những người bạn. Gửi người tôi yêu.