MẠN TÌNH
Có khi tôi mượn, sợi tơ tình
Ấy mà nguyệt lão, cứ làm thinh
Giăng khắp bốn bề, như mạn nhện
Quyết lòng níu giữ, bước chân duyên
Ong bướm tìm hoa, bay ngổn ngang
Cơn gió vừa ru, chiếc lá vàng
Háo hức lòng ai, vui chờ đợi
Phen này ắt hẳn, kết thuyền quyên
Ngày hạ vàng ươm, tươi óng ánh
Đêm thu rờn lạnh, bên chị hằng
Gió mùa lập đông, vừa kéo đến
Mai vàng chớm nụ, báo xuân sang
Đất ôm trời mãi, bốn mùa xoay
Cây che lá biếc, suốt đêm ngày
Nguyệt lão nơi đâu, sao chẳng nói
Bỏ mặc nơi này, dấu đơn côi.
Gửi những người bạn. Gửi người tôi yêu.