MỘNG PHÙ HOA
Đời của họ những người lữ khách
Trốn chạy quê nghèo dưới cơn mưa
Dù không là lửa loạn thời binh
Mộng một giấc phù hoa riêng mình
Bạn có biết bao điều thầm kín
Lòng nào trĩu nặng với thời gian
Bụi đường rơi rớt nơi rèm mắt
Đời này ẩn hiện chốn sương giăng
Tôi còn nhớ bạn bè thân hữu
Say một giấc giang hồ mùa thu
Mơ màng gió hú với ngàn thông
Giờ đã xa rồi, tôi còn trông.
Gửi những người bạn, Gửi người tôi yêu.